Tri Kiến Phi Kiến
The Knowledge beyond Worldly Knowledge
Tỳ Kheo Thích
Minh Điền Soạn
Thánh Tri dịch từ
Việt sang Anh
Phải chăng trường đời là nơi tranh danh
đoạt lợi, hay chính là do mầm tham ái ở tại lòng mình mới là động cơ sinh ra mọi
sự?
Chính cái tình thức của ta bị chia chẻ
manh mún bởi sự lộng hành vô độ của dục ái, đã đẩy đưa ta lang thang từ vạn kiếp
luân hồi với bao khổ lụy bi ai. Ta cứ mãi than thân trách phận, hoặc ngậm buồn
nuốt hận rồi đổ lỗi cho Đấng tối cao tạo ra kiếp người cùng khổ, hoặc phó thác
cho số mệnh trời định bất công, hoặc trách cứ xã hội phân chia giai cấp một
cách tàn nhẫn!
Chính lưới tà kiến mà ta và người đã dựng
xây từ vạn kỷ, tạo nên những sợi dây oan nghiệt trói chặt ta và đồng loại vào
chốn đau thương.
Ta dựng lên Tôn giáo này, Triết thuyết nọ,
Chủ nghĩa kia để rồi dẫn đến luận tranh, bạo hành, tương tàn tương sát lẫn
nhau.
Giá như có một Đấng tối cao anh minh,
thì sao Ngài lại ngớ ngẩn tạo nên bao nổi thống khổ cho thế gian nầy?
Nếu có một triết thuyết tuyệt hảo thì
sao không làm kim chỉ nam thực dụng cho loài người thoát vòng khổ lụy bi ai?
Phải chăng những mớ luận thuyết ấy chỉ
là sản phẩm giả lập của tâm thức cá nhân, hay tâm thức cộng động của một nhóm
người, một sắc tộc, một quốc gia, một niềm tin tôn giáo hay một hệ thống chủ
nghĩa chính trị?
Và nếu tâm thức ấy mang tính nhân bản,
thì ít ra cũng đem lại sự bình ổn, sự hiểu biết và thương yêu chân thật nhằm hạnh
phúc hóa cuộc sống nhân sanh mới phải?
Ai lại nhẫn tâm đè đầu cỡi cổ, đặt ách
thống trị, hoặc sát phạt họ vì họ không chịu mang cùng một nhãn hiệu với mình?
Và nếu thế, thì các tôn giáo, các chủ
thuyết, chủ nghĩa ấy có giá trị gì trong cuộc sống thực hữu của nhân sinh?
Trong khi tính nhân bản thì không cần
danh xưng, chẳng có nhãn hiệu gì cả, mà chỉ cần “Thương người như thể thương
thân” là đủ.
Nếu mình thương người vì họ cùng một tôn
giáo, cùng một tín ngưỡng với mình, thì ra mình thương tôn giáo mình chứ đâu phải
là thương người?
Nếu mình thương người vì họ cùng một màu
da, cùng một sắc tộc với mình, thì ra mình thương sắc tộc của mình chứ đâu phải
là thương người?
Nếu mình thương người vì họ cùng một chí
hướng, cùng một chủ nghĩa với mình thì ra mình thương ý thức hệ của mình chứ
đâu phải là thương người?
Chính vì những lẽ trên, nên người ta dễ
đi đến cực đoan, tạo tiền đề ngăn cách giữa người và người, giữa tôn giáo nầy với
tôn giáo nọ, giữa sắc tộc nầy với những sắc tộc khác, giữa quốc gia nầy với quốc
gia nọ, giữa hệ thống chủ nghĩa chính trị nầy với những hệ thống chủ nghĩa
chính trị khác.
Trong khi “Không có giai cấp trong dòng
nước mắt cùng mặn, và trong dòng máu cùng đỏ như nhau”. Trân trọng thay lời nói
ấy!
Cố chấp vào một quan điểm, vào một nhận
thức, vào một luận thuyết mang tính chủ quan cục bộ của dòng thức, tạo nên những
kiến thủ cực đoan ngăn đường bít lối ta đi đến chân lý.
Vì vậy, mở rộng tâm hồn đón gió muôn
phương, nhằm đem lại tươi mát, bình ổn và an lạc cho mình và tha nhân là rất cần
thiết. Song, mọi ý hướng đi tìm chân lý bởi thứ tình thức mang tính chủ quan,
thì chẳng khác nào kẻ mù bị lạc vào rừng rậm, thật khó mà tìm ra lối trở về
nhà.
Những mớ định kiến mà ta mang theo, nó tạo
nên những uy lực đè nặng tâm hồn và phân hóa thực tại. Trong khi, chân tướng của
vạn hữu là bản thế sống động bao hàm, luôn luôn vận hành một cách lung linh mầu
nhiệm.
Nếu tự quán sát tâm theo khuôn mẫu của
ký ức đã chết cứng tự bao giờ, thì vô tình ta đã quay lưng sấp mặt, bỏ qua thực
tại với những uyên nguyên của nó. Trong khi, ta chỉ cần rỗng rang mọi sự, thì
tâm ta được giải phóng, thông lưu và vô nhiểm. Ta thấy lại con người thật xưa
nay của chính mình một cách chân xác như nó đang là, mà không bị một định kiến
nào, một ý thức phân biệt nào can dự vào làm cho sai lạc.
Dùng mọi phương cách để theo dõi tâm, nhận
dạng tâm, hướng dẫn tâm, điều phục tâm chỉ là cách chế ngự ý, an lập ý của Nhị
thừa bởi người kiểm duyệt và kẻ bị kiểm duyệt. Trong khi, người kiểm duyệt và kẻ
bị kiểm duyệt cũng chỉ là tâm.
Song, “Tâm không thể nắm bắt từ bên
ngoài, từ bên trong hay ở giữa. Tâm vô hướng, vô niệm, không có chỗ sở y, không
nơi chốn quy túc. Các đức Phật không thấy tâm trong thì quá khứ, trong hiện tại
hoặc ở tương lai” (Kinh Phật).
Cái mà chư Phật không thấy thì làm sao
mà quán niệm được. Nếu có quán niệm, thì chẳng qua là sự quán niệm về những vọng
tưởng sinh diệt của các đối tượng tâm ý … v.v… Một lưỡi gươm không thể tự cắt
nó. Một ngón tay không thể tự sợ mó nó. Tâm không thể quán tâm.
Trong khi ấy, mọi thứ tích tập từ vô lượng
kiếp đến nay, nó chỉ là những sản phẩm vay mượn của tiền nhân; cái mà người xưa
gọi là “Đồ ói mửa của Thánh nhân”. Hãy quên đi tất cả mọi tư niệm, mà chính nó
đã tạo nên những tràng hí luận hỗn man, dẫn ta về rối rắm. Quên đi cả những gì
đang nói và quên luôn cả cái quên, thì cánh của chân lý tức thời rộng mở. Những
pháp môn được dựng lập bởi dòng thức chỉ tạo thêm vòng lẫn quẩn bởi chính công
họa sư tâm ý và vẫn bị giam hãm trong cái rọ tư tưởng ngàn đời, chẳng khác nào
kiến bò quanh miệng chén mãi tìm lối nhưng không thể thoát ra.
Đem tâm tìm tâm hay đem tâm quán tâm, thì
chẳng khác nào muốn tránh cái bóng mà lại đứng giữa ánh nắng mặt trời. Chẳng biết
đó chỉ là “Đầu mọc thêm đầu, tuyết rắc thêm sương” mà thôi.
Liễu ngộ chân lý không hạn cuộc bởi ngôn
ngữ với mớ kiến thức vay mượn từ quá khứ, rồi đặt để cho hiện tại, hay dự phóng
về tương lai.
Cái thấy biết chân thật nó siêu vượt khỏi
tầm đối đãi của Nhị Nguyên. Hành vô hành là lộ trình không tên gọi. Khi rễ vọng
tâm không đất nương tựa thì vòng luân hồi vào chốn vô sinh. Khi mặt trời lên
thì đêm đen lui bóng. Đừng cho chi cũng chẳng nhận gì. Thử tìm xem là gì?
Tri Kiến Phi Kiến
The Knowledge beyond Worldly Knowledge
Tỳ Kheo Thích
Minh Điền Soạn
Thánh Tri dịch từ
Việt sang Anh
Is it true that life school is a place
of competition of worldly fame and benefit or is it actually the root of greedy
desire within our heart is the main motive that generate all life troubles?
It is our misleading mind (deluded
consciousness) that being divided into many tiny pieces due to the over
usurpation of love desire (love inspired by desire through the five senses). It
has forced us drifting purposelessly from eons of life cycles of birth and
death with countless sorrows and sufferings. We constantly keep blaming
ourselves and our destinies, or silently and painfully swallowing our own
sufferings then blaming the Creator for creating humans and their suffering
lives, or desperately leave their suffering lives to God’s will hands, or
blaming the society for creating and dividing the unjust social classes cruelly!
It is the net of wrong views that we and
others have built from eons, which created the strings of karmic actions that
bind us and our fellow beings into the suffering world.
We create this Religion, that
Philosophy, and other Doctrines that lead us into endless argument, violence,
and destroy and killing each other.
Suppose that there is a Supreme and
Clear-Sighted Being (God), then why did He stupefyingly create all such sorrows
and sufferings in this world?
If there is a perfect philosophical doctrine,
then why would it not be used as a pragmatic magnetic needle that guides human
beings to be free from all their miseries and sufferings?
Is it true that those philosophical
doctrines are just the falsely established products of the individual mental
perception (intuitive cognition, misleading mind, deluded consciousness), or
the mental perception of a community of a group of people, a race, a country, a
religious belief, or a system of political doctrine?
And if that mental perception carries a
humanistic view, then at least it would truly bring the genuine peace,
understanding, and compassion to transform human life and existence happily?
Who can be heartless and cruel to
suppress, dominate, punish, and kill someone who does not share or carry the
same label as us?
And if so, then how could any of the
religions, philosophies, and doctrines have any value at all in the real
existence of humankind?
Meanwhile, the nature of humanity does
not need any appellation or any label but simply just “love others as yourself”
is sufficient.
If we love others because they have the
same religion and the same spiritual faith with us, then isn’t it true that we
simply just love our religion and not the people?
If we love others because they have the
same skin color and the same race with us, then isn’t it true that we simply
just love our race and not the people?
If we love others because they have the
same view or sense of purpose and the same doctrine with us, then isn’t it true
that we simply just love our ideology and not the people?
Because of the reasons above, people
easily march to the extreme, create separate premises between human and human,
between this religion and that religion, this race and that race, this country
and that country, and this political system and that political system.
Meanwhile, “There are no social classes
in the same tears having equally salty taste and in the same blood that equally
red”. What a great and admirable saying that is!
Stubbornly attach to a common view, a
perception, and a doctrine that carries limited and subjective understanding of
the deluded consciousness would create an extreme conservative view that
hinders and blocks our path to the truth.
Therefore, it is essential to open our
heart and mind to welcome the winds from all directions, that bringing
freshness, peace and happiness to ourselves and others. However, all
intentional tendencies from the deluded consciousness to find the truth with
subjectivity are just like a blind person who is lost in the thick jungle;
thus, it is really difficult to find a way home.
All pre-conceived perceptions that we
have carried with us can only create heavy power pressuring our heart and mind,
and divide the reality. Meanwhile, the true nature of all existences is the
living and encompassing essence that constantly performing magnificently and
miraculously.
If self-contemplating (through
meditation) our mind according to the criteria of our long-time stone-dead
memories, then unintentionally we have turned to our backs and lied upside
down, misses the reality with its deep and original natures. Meanwhile, we can
just simply empty everything from our mind then we can be liberated,
water-clear, and purified. Only then, we can see our own true selves or nature
truthfully and exactly as it is without being distorted by any pre-conceived
conception, any discriminate mind (consciousness) that implicates to make it
diverge wrongly.
Using every ways and means to observe,
recognize, guide, and control the mind is the Two Vehicles (śrāvaka and
pratyekabuddha) or Theravada’s way to subdue and settle the mind down
temporarily due to the observer and the ones being observed. Meanwhile, the observer and the ones being
observed are both simply just the mind itself.
However, “The Mind cannot be grasped
from the outside, from the inside or from the middle. The Mind itself has to
form, no perception, no dependence, and no residence. All Buddhas do not see
the Mind in the past, in the present or in the future” (Buddha’s Sutra).
How could we contemplate the thing that
Buddhas cannot even visualize? If we can contemplate, then that is just the
contemplation about the delusions, mental objects, and etc… that come and go
from our misleading mind. A sword cannot cut itself. A finger cannot touch
itself. Mind cannot contemplate or visualize itself.
Meanwhile, all the things that we have
been accumulated from eons of lives are just the products being borrowed from
the people before us or in the past; which the people in the past called “The
vomited stuffs of the Saints”. Let’s forget all the intuitive and self
perceptions, which themselves have created a series of misty and useless
arguments taking us into the complicated and confusing entanglement. Let’s also forget all of what being said and
even forget the forget itself. Only then, the door to the truth can immediately
be opened widely and openly. All the Dharma Teachings formed by the misleading
mind just creates more circles of wandering thoughts by human mental architect;
that will always be imprisoned in the ever existing trap of thoughts, just like
an ant crawling on the circling mouth of a bowl looking for a way out but
couldn’t.
Using the mind to find the mind or use
the mind to contemplate the mind is no different than trying to avoid one’s
shadow while standing under the shining sun. One doesn’t understand that it is
just “A head grows more heads on top, snow receives more frosty snow.”
Enlightening the truth is not limited by
the words and language of knowledge borrowed from the past, applied to the
present and planned for the future.
The truth and enlightened knowledge (or
wisdom) is way beyond the worldly knowledge of duality (of two sides). Doing
without doing is a path without name. When the roots of misleading mind (deluded
consciousness) has nowhere to attach to, then the cycle of Samsara will come
into the No-Birth. When the sun rises, then the dark recesses. What is it when we give nothing and receive nothing? What IS IT?
No comments:
Post a Comment